Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

Sáng thế ký 2:4 - 3:24: "Ađam, Người Đầu Tiên"


Sáng thế ký 2:7: Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh”

SÁNG THẾ KÝ:  PHẦN II
AĐAM, NGƯỜI ĐẦU TIÊN (PHẦN 1):
PHẦN KHỞI ĐẦU CỦA NHÂN LOẠI VÀ DÒNG DÕI TIN KÍNH —
NHỮNG GÌ XẢY RA CHO CON NGƯỜI VÀ ĐỊA CẦU, 2:4-3:24

(2:7) Phần giới thiệu: đây là hội nghị thượng đỉnh sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, sự dựng nên con người. Đức Chúa Trời đã lấy hai thứ dựng nên con người: bụi đất và hơi sống của chính mình Ngài. Ngài dựng nên Ađam từ bụi đất, rồi Ngài hà hơi thở của chính Ngài vào hai lỗ mũi của Ađam. Nhơn đó, người tin Chúa nhìn biết một lẽ thật rất kỳ diệu: người được chính mình Đức Chúa Trời dựng nên, do Chúa Chí Cao và Oai Nghi của vũ trụ dựng nên. Như tác giả Thi thiên đã nói: "Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng" (Thi thiên 139:14). Khi chúng ta nghiên cứu và suy gẫm những sự dạy của Kinh thánh, chúng ta có thể nói với Êlihu: "Nhưng có thần linh ở trong loài người, … Thần Đức Chúa Trời đã sáng tạo tôi,…Và hơi thở của Đấng Toàn Năng cho chúng sự khôn sáng…Tôi cũng bởi đất bùn mà ra" (Gióp 32:8; Gióp 33:4, 6).

1. (2:7) Con người — Sự sáng tạo: Giêhôva Đức Chúa Trời dựng nên con người. Đây chính xác là điều Kinh thánh phán: "Giêhôva Đức Chúa Trời dựng nên con người". Ba sự kiện quan trọng được trình bày trong lời công bố nầy.
1. Đức Chúa Trời và chỉ có Đức Chúa Trời mới dựng nên con người. Con người không được dựng nên bởi các thế lực khách quan, con người cũng không xuất hiện từ chỗ không không. Con người không tiến hóa từ các tạo vật khác đã ra từ chỗ không không. Các thế lực khách quan không dựng nên con người: không phải các tế nào, không phải ADN, không phải các nguyên tử, không phải các phân tử, không phải hydrogen, không phải protons, không phải neutrons, không phải electrons. Bất cứ thứ chi được khám phá là vật chất và năng lượng cơ bản của cuộc sống con người, chất đó không dựng nên con người. Nhưng hãy lưu ý: tất cả các chất nầy một phần của con người; chúng là thứ cấu thành và dựng nên thân thể và sự sống thuộc thể của con người. Tuy nhiên, các chất cơ bản không phải là thứ dựng nên con người. Năng lực và sức mạnh dựng nên con người là Đấng Khôn Ngoan Tối Thượng của vũ trụ, là Giêhôva Đức Chúa Trời của vũ trụ. Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên con người. Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên các thứ vật chất và rồi Ngài cầm lấy các thứ vật chất và sử dụng chúng dựng nên con người. Con người được dựng nên và hình thành bởi Đức Chúa Trời và chỉ bởi Đức Chúa Trời mà thôi.
2. Đức Chúa Trời "dựng nên" (yatsar) con người. Từ ngữ "dựng nên" có ý nói nắn đúc, tạo hình, dựng nên. Đây là hình ảnh người thợ gốm, ông ta có một hình ảnh trong trí mà ông ta muốn dựng nên. Vì lẽ đó, ông ta lấy một miếng đất sét, nắn đúc, hình thành hình ảnh trong lý trí của ông ta. Hãy lưu ý: thợ gốm có ý tưởng về những gì ông ta muốn dựng nên, và ông ta có cả hai: trí thông minh và năng lực để hình thành tạo vật của mình. Cũng một thể ấy với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời là Tay Nghề Bậc Thầy, là Đấng có ý tưởng về con người trong lý trí của Ngài. Đức Chúa Trời cũng có cả trí thông mình và quyền phép để dựng nên con người, cả hai: sự toàn tri (mọi sự hiểu biết) và toàn năng (mọi quyền phép) để làm những gì Ngài mong muốn. Đức Chúa Trời muốn dựng nên con người; vì lẽ đó, Đức Chúa Trời đã dựng nên con người. Đức Chúa Trời đã nắn đúc, tạo hình con người y như người thợ gốm tạo ra tạo vật trong lý trí của mình. Con người là loại thọ tạo của Đức Chúa Trời, của lý trí Đức Chúa Trời, của sự khôn ngoan và quyền phép Đức Chúa Trời, của sự toàn tri và toàn năng của Đức Chúa Trời.

Tư tưởng 1. Điều nầy cung ứng sự trang trọng và danh dự cho con người. Con người là sản phẩm của lý trí Đức Chúa Trời, của tư tưởng và tấm lòng Ngài. Tạo vật của con người — chính thân thể, lý trí và tâm thần của con người — đã đến từ tấm lòng của Đức Chúa Trời, từ trí khôn và quyền phép của chính mình Đức Chúa Trời. Chúng ta là thọ tạo của chính tấm lòng Đức Chúa Trời, chính lý trí và quyền phép của Ngài. Chúng ta được dựng nên với mọi sự trang trọng và danh dự khả thi — được dựng nên bởi sự khôn ngoan và quyền phép của chính mình Đức Chúa Trời. Chúng ta là loại thọ tạo của Chúa Chí Cao và Oai Nghi của vũ trụ.

"Khi tôi nhìn xem các từng trời là công việc của ngón tay Chúa, Mặt trăng và các ngôi sao mà Chúa đã đặt, Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? Con loài người là chi, mà Chúa thăm viếng nó? Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, đội cho người sự vinh hiển và sang trọng. Chúa ban cho người quyền cai trị công việc tay Chúa làm, khiến muôn vật phục dưới chân người" (Thi thiên 8:3-6).
"Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng. Công việc Chúa thật lạ lùng, lòng tôi biết rõ lắm. Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, chịu nắn nên cách xảo lại nơi thấp của đất" (Thi thiên 139:14-15).
"Loài người là gì mà Chúa kể là cao trọng? Nhân sao Chúa lưu ý đến người. Viếng thăm người mỗi buổi sớm, và thử thách người mỗi lúc mỗi khi?" (Gióp 7:17-18).
"Chúa đã đặt Người ở dưới thiên sứ một chút; Cho Người đội mão triều vinh hiển tôn trọng" (Hêbơrơ 2:7).

3. Chính Giêhôva Đức Chúa TrờiGiêhôva Êlôhim — là Đấng đã dựng nên con người. Đây là danh xưng riêng của Đức Chúa Trời, danh xưng ấy nhấn mạnh...
Mối quan hệ tư riêng của Đức Chúa Trời với con người.
Sự khải thị của Đức Chúa Trời cho con người.
Sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời dành cho con người.
Khi danh nầy — Giêhôva Đức Chúa Trời — được sử dụng, mối quan hệ tư riêng của Đức Chúa Trời với con người được nhấn mạnh. Sự Đức Chúa Trời dựng nên con người rất, rất là đặc biệt. Đây là một vấn đề có sự chú ý và quan tâm cá nhân của Đức Chúa Trời. Chính mình Đức Chúa Trời về mặt cá nhân có dính dáng vào sự dựng nên con người, khi Ngài dựng nên phần còn lại của thế gian thì dính dáng theo một cách khác, xa cách hơn. Trong việc dựng nên con người, Đức Chúa Trời đang dựng nên loài thọ tạo...
+ họ phải trở thành đỉnh cao sự sáng tạo của Ngài trên đất.
+ họ phải có khả năng chọn thờ lạy và phục vụ Đức Chúa Trời.
+ họ cần phải giám sát vũ trụ thay cho Đức Chúa Trời khắp mọi cõi đời đời.
Vì lẽ đó, một mối quan hệ rất đặc biệt, một mối quan hệ tư riêng, bị buộc phải thiết lập bởi Giêhôva Đức Chúa Trời giữa chính mình Ngài là con người, giữa chính mình Ngài và tạo vật mà Ngài đặt ra để quản trị thế gian của Ngài. Đức Chúa Trời đứng trước mặt con người là Đức Chúa Trời, là Đấng Tạo Hoá vĩ đại và là Đấng Nâng Đỡ sự sống. Nhưng Đức Chúa Trời cũng đứng trước mặt con người là Chúa, là Bậc Thầy Tối Thượng của sự sống con người, là Chúa và là Thầy Tối Cao...
+ Ngài yêu thương và chăm sóc cho con người.
+ Ngài quan phòng và dõi theo con người.
+ Ngài tìm kiếm và giải cứu con người.
+ Ngài quan hệ với con người theo cách riêng trong vai trò Chúa và Thầy.
+ Ngài tỏ chính mình Ngài ra, tương giao và giao thông với con người.
Đây là lý do tại sao danh Giêhôva Đức Chúa Trời được sử dụng trong sự dựng nên con người. Giêhôva Đức Chúa Trời đang thiết lập một mối quan hệ cá nhân với tạo vật mà giờ đây Ngài đang dựng nên: con người phải rất, rất là đặc biệt đối với Đức Chúa Trời. Sẽ có một mối quan hệ cá nhân, một sợi dây mật thiết, giữa Đức Chúa Trời và con người cho đến đời đời. Đức Chúa Trời — Giêhôva Đức Chúa Trời — cần phải đứng trước con người làm Chúa Tể của con người. Con người cần phải trở thành thần dân của Đức Chúa Trời cho đến đời đời và đời đời. (Xem chú thích 2 — Sáng thế ký 2:4 để thảo luận).

Tư tưởng 1. Đức Chúa Trời đã dựng nên con người để nhìn biết Ngài, để thờ lạy Ngài, và để phục vụ Ngài.
1) Đức Chúa Trời đã dựng nên con người để nhìn biết Ngài.

"Phải biết rằng Giê-hô-va là Đức Chúa Trời. Chính Ngài đã dựng nên chúng tôi, chúng tôi thuộc về Ngài; Chúng tôi là dân sự Ngài, là bầy chiên của đồng cỏ Ngài" (Thi thiên 100:3).
"tức là những kẻ xưng bằng tên ta, ta đã dựng nên họ vì vinh quang ta; ta đã tạo thành và đã làm nên họ .... Các ngươi là kẻ làm chứng ta, và là đầy tớ ta đã chọn, hầu cho các ngươi được biết và tin ta, và hiểu rằng ta là Chúa! Chẳng có Đức Chúa Trời nào tạo thành trước ta, và cũng chẳng có sau ta nữa" (Êsai 43:7, 10).
"Nhưng kẻ nào khoe, hãy khoe về trí khôn mình biết ta là Đức Giê-hô-va, là Đấng làm ra sự thương xót, chánh trực, và công bình trên đất; vì ta ưa thích những sự ấy, Đức Giê-hô-va phán vậy" (Giêrêmi 9:24).
"Vả, sự sống đời đời là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Jêsus Christ, là Đấng Cha đã sai đến" (Giăng 17:3).

2) Đức Chúa Trời đã dựng nên con người để thờ lạy Ngài.

"Hãy đến, cúi xuống mà thờ lạy; Khá quì gối xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, là Đấng Tạo hóa chúng tôi!" (Thi thiên 95:6).
"Hãy mặc trang sức thánh mà thờ lạy Đức Giê-hô-va; Hỡi cả trái đất, khá run sợ trước mặt Ngài" (Thi thiên 96:9).
"Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng nó rằng: Hỡi quỉ Sa-tan, ngươi hãy lui ra! Vì có lời chép rằng: Ngươi phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi" (Mathiơ 4:10).
"Đức Chúa Trời là Thần, nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thần và lẽ thật mà thờ lạy" (Giăng 4:24).
"Người cất tiếng lớn nói rằng: Hãy kính sợ Đức Chúa Trời, và tôn vinh Ngài, vì giờ phán xét của Ngài đã đến; hãy thờ phượng Đấng dựng nên trời, đất, biển và các suối nước" (Khải huyền 14:7).

3) Đức Chúa Trời dựng nên con người để phục vụ Ngài.

"Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất. Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ. Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất" (Sáng thế ký 1:26-28).
"Đức Giê-hô-va đã dựng nên muôn vật để dùng cho Ngài; Đến đỗi kẻ ác cũng vậy, để dành cho ngày tai họa" (Châm ngôn 16:4).
"trước khi sáng thế, Ngài đã chọn chúng ta trong Đấng Christ, đặng làm nên thánh không chỗ trách được trước mặt Đức Chúa Trời, bởi sự thương yêu của Ngài đã định trước cho chúng ta được trở nên con nuôi của Ngài bởi Đức Chúa Jêsus Christ, theo ý tốt của Ngài, để khen ngợi sự vinh hiển của ân điển Ngài đã ban cho chúng ta cách nhưng không trong Con yêu dấu của Ngài!" (Êphêsô 1:4-6).
"hầu cho anh em ăn ở cách xứng đáng với Chúa, đặng đẹp lòng Ngài mọi đường, nẩy ra đủ các việc lành, càng thêm lên trong sự hiểu biết Đức Chúa Trời”  (Côlôse 1:10).
"Nhưng anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà vua, là dân thánh là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao giảng nhân đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài" (I Phierơ 2:9).
"Lạy Đức Chúa Trời là Chúa chúng tôi, Chúa đáng được vinh hiển, tôn quí và quyền lực; vì Chúa đã dựng nên muôn vật, và ấy là vì ý muốn Chúa mà muôn vật mới có và đã được dựng nên" (Khải huyền 4:11).

2. (2:7) Con người — Sự dựng nên: con người được dựng nên từ bụi đất. Vật chất được sử dụng để hình thành thân thể của con người là thứ rất thấp kém — là thứ vừa khiêm tốn vừa hèn hạ, ít giá trị. Thứ đó là gì vậy? Bụi đất. Êsai và Gióp nói "đất sét" (Êsai 64:8; Gióp 33:6). Martin Luther dịch từ Hybálai "cục đất" (H.C. Leupold. Genesis, Vol.1, p.115). Ý tưởng của Kinh thánh dường như là một hỗn hợp nước và đất được sử dụng để hình thành thân thể của con người. Hãy tưởng tượng xem! Thân thể của chúng ta được dựng nên cùng một chất liệu — cùng các yếu tố hóa chất — như bản chất địa cầu. Về mặt thuộc thể, chúng ta chẳng khác gì hơn là đất hèn hạ và thấp kém, chẳng khác gì hơn một nhúm bụi đang nằm trên mặt đất. Không một mô tả nào hay về sự dựng nên con người thấp hèn từng được viết ra hơn là những câu nói do Matthew Henry đề ra:
"Vật chất là hèn hạ. Con người được dựng nên bằng bụi đất, một thứ chẳng ra gì hết làm nên con người".
"[Con người được dựng nên] gần như chẳng ra gì hết".
+ "Con người được dựng nên bằng bụi đất, thứ bụi nhỏ, như đang có trên bề mặt địa cầu".
"Con người không được dựng nên bằng bụi vàng, bột ngọc quý, hay bụi kim cương, mà là bụi thường, bụi của đất".
"Con người [Ađam] được nói là thuộc về đất...là bụi, I Côrinhtô 15:47. Và chúng ta cũng thuộc về đất, vì chúng ta là dòng dõi của ông, và thuộc cùng một cái khuôn".
+ Có một sự giống nhau giữa đất và thân thể thuộc về đất của chúng ta mà "tử cung của mẹ chúng ta, chúng ta ra từ đó, được gọi là đất".

"Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, chịu nắn nên cách xảo lại nơi thấp của đất (tử cung)" (Thi thiên 139:15).

+ Thân thể của chúng ta được gọi là chòi đất sét và nền của chúng ta được nói là ở trên đất.

"Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi cát, bị chà nát như loài sâu mọt!" (Gióp 4:19).

"Khuôn [thân thể, xác thịt] của chúng ta thuộc về đất, và vóc dáng của nó giống như một cái bình bằng đất".

"Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm; Mà Chúa lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao?" (Gióp 10:9).

"Đồ ăn của chúng ta ra từ đất"

"Đất sanh ra lương thực" (Gióp 28:5).

+ Thân thể của chúng ta hư nát và bị sâu bọ của đất ăn lấy.

"Vì tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta; Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta" (Gióp 17:14).

"Tổ phụ của chúng ta sống trong đất, và khuynh hướng [số phận] sau cùng của chính chúng ta là đi tới đó; và đáng tự hào với những gì chúng ta có" (Matthew Henry's Commentary, Vol.1, p.14).

Tư tưởng 1. Thực vậy! Chúng ta tự hào về việc gì chứ? Chẳng có gì cả. Tuyệt đối chẳng có gì hết, chúng ta được dựng nên chẳng khác gì hơn là một nhúm bụi đất. Từ bụi đất mà ra chúng ta, và chúng ta sẽ trở về với bụi đất. Trước khi chúng ta biết điều đó, thân thể chúng ta sẽ chẳng khác gì hơn một cái chén nhỏ bụi đất đặt ở đâu đó trong nền đất.

Tư tưởng 2. Mục đích của Kinh thánh là đây: chúng ta đến từ khởi đầu khiêm hạ nhất của những khởi đầu. Gốc gác của chúng ta là bụi đất, bụi đất thấp hèn. Thân thể của chúng ta thật dễ vỡ và mỏng mảnh. Chúng chẳng là cái gì hết; vì lẽ đó, chúng ta phải nương vào Đức Chúa Trời dõi theo chúng ta, và chúng ta phải tìm kiếm sự vinh hiển và trang trọng mà chỉ một mình Đức Chúa Trời mới có thể ban cho. Bất luận vinh quang và trang trọng dường nào mà chúng ta đạt được trên đất, không bao lâu sau đó chúng ta sẽ chỉ là một nhúm bụi đất mà thôi. Nguồn gốc và khởi đầu của chúng ta trên đất thật là khiêm hạ. Vì vậy, chúng ta phải bước đi trong sự hạ mình trước mặt Đức Chúa Trời, nương cậy vào Đức Chúa Trời để khiến chúng ta thành ra những hữu thể đời đời và vinh hiển — những hữu thể dấy lên từ bụi đất và sống cho đến đời đời. Chúng ta phải nương cậy vào Đức Chúa Trời ban cho chúng ta một thân thể sẽ không bao giờ già cỗi hoặc qua đi, một thân thể không bao giờ chết, mà là thân thể sẽ sống cho đến đời đời.

" Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời “ (Giăng 3:16).
"Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống" (Giăng 5:24).
"Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi: ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán" (Giăng 5:28-29).
"anh em đã được lại sanh, chẳng phải bởi giống hay hư nát, nhưng bởi giống chẳng hư nát, là bởi lời hằng sống và bền vững của Đức Chúa Trời" (I Phierơ 1:23).

Tư tưởng 3. Mọi người được dựng nên bằng cùng một chất liệu, là bụi đất. Không một người nào có giá trị hay xứng đáng hơn người khác — không phải trên cơ sở vật chất mà người được dựng nên từ đó. Hết thảy đều ra từ bụi đất và hết thảy đều sẽ trở về với bụi đất. Đây là ý nghĩa: nói như thế có nghĩa là...
+ không người nào cao tột hơn người khác.
+ không người nào có giá trị hơn người khác.
+ không người nào có quyền gì hạ người khác xuống.
Chẳng có một chỗ nào cho kiêu ngạo, thành kiến, phân biệt, ganh tỵ, bắt làm nô lệ, thiên vị, hay ưu đãi giữa vòng mọi người. Chẳng có một chỗ nào cho bất kỳ ngược đãi nào cho bất cứ ai ở trên đất.

"Những ngôn ngữ nầy cũng do kẻ khôn ngoan mà đến: Trong việc xét đoán tư vị người, ấy chẳng phải tốt lành" (Châm ngôn 24:23).
"Quả thật Ngài sẽ trách phạt các ngươi. Nếu các ngươi lén tây vị người" (Gióp 13:10).

"Hết thảy chúng ta chẳng phải là có chung một cha sao? Chẳng phải chỉ có một Đức Chúa Trời đã dựng nên chúng ta sao? Vậy sao ai nấy đãi anh em mình cách gian dối, phạm giao ước của tổ phụ chúng ta?" (Malachi 2:10).
"Các ngươi đừng đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán xét" (Mathiơ 7:1).
"Sự yêu thương chẳng hề làm hại kẻ lân cận; vậy yêu thương là sự làm trọn luật pháp" (Rôma 13:10).
"thế có phải anh em tự mình phân biệt ra và lấy ý xấu mà xét đoán không?" (Giacơ 2:4).
"Chỉ có một Đấng lập ra luật pháp và một Đấng xét đoán, tức là Đấng cứu được và diệt được. Nhưng ngươi là ai, mà dám xét đoán kẻ lân cận mình?" (Giacơ 4:12).

3. (2:7) Con người — Sự sáng tạo: Đức Chúa Trời hà hơi sống của Ngài vào con người. Không những con người là bụi đất, không những là chất liệu vật lý. Con người còn hơn là một thân thể vật lý  nữa. Con người là một linh hồn. Đức Chúa Trời đã ban cho con người chính hơi thở của Ngài.
Hình ảnh là đây...
+ thân thể của người thứ nhứt, Ađam, đang nằm trên đất trước mặt Đức Chúa Trời. Thân thể ấy được Đức Chúa Trời hình thành từ bụi đất. Ađam vốn chẳng có sự sống — chỉ là thân thể con người đang nằm ở đó trên đất — không có hơi thở. Thình lình — bằng thuật ngữ mô tả được — Đức Chúa Trời nghiêng người qua rồi hà hơi thở của Ngài vào hai lỗ mũi của Ađam. Ađam đã nhận được hơi thở của Đức Chúa Trời, và khi đã nhận được, kết quả đáng kinh ngạc: ông chỗi dậy từ đất rồi trở nên một linh hồn sống.
Giờ đây, đâu là hơi thở của Đức Chúa Trời? Làm sao có hơi thở của Đức Chúa Trời khiến Ngài hà hơi thở của Ngài vào con người? Hơi thở của Đức Chúa Trời ít nhất là hai việc. (Xem Nghiên Cứu #2 — Sáng thế ký 1:26 để thảo luận về ảnh tượng của Đức Chúa Trời trong con người).
1. Hơi thở của Đức Chúa Trời là Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Điều nầy được thấy nơi từ ngữ Hybálai nói tới tâm linh, ruach. Từ ngữ ruach nói tới gió, hơi thở, không khí, tâm linh. Khi Đức Chúa Trời hà hơi vào hai lỗ mũi của Ađam, không những Ngài hà hơi vào hai buồng phổi của Ađam để Ađam có thể sống. Nếu đây là mọi sự Đức Chúa Trời đã làm — ban sự sống cho Ađam — Ngài không phải hà hơi thở của chính Ngài vào Ađam. Đức Chúa Trời chỉ phán một lời và khiến cho Ađam trở nên một linh hồn sống giống như Ngài đã làm khi Ngài dựng nên các loài vật. Cái điều Đức Chúa Trời đang làm có tính biểu tượng và phác họa cho mọi dòng dõi hầu đến một sự thực như thế nầy: Đức Chúa Trời đã ban cho con người Linh của Ngài, chính mình Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời thực sự đã hà hơi vào con người chính Thánh Linh của Ngài. Điều nầy có ý nói tới một việc rất kỳ diệu: Đức Chúa Trời đã nối kết chính mình Ngài với con người trong một phương thức mật thiết nhất khả thi. Đức Chúa Trời đã đặt bên trong con người chính Thánh Linh của Ngài. Con người có quan hệ với Đức Chúa Trời, gắn bó với Đức Chúa Trời, nối kết với Đức Chúa Trời. Cả Đức Chúa Trời và con người đều có chung một hơi thở, chính Đức Thánh Linh. Con người có bên trong thân thể mình chính hơi thở và chính mình Thánh Linh của Đức Chúa Trời.
2. Hơi thở của Đức Chúa Trời là sự sống của Đức Chúa Trời. Khi Đức Chúa Trời hà hơi vào con người, Đức Chúa Trời đã ban chính sự sống của Ngài cho con người. Đâu là sự sống của Đức Chúa Trời? Đó là sự sống đang sống mãi mãi và mãi mãi, sự sống của cõi đời đời, quyền phép để sống cho đến đời đời. Hơi thở của Đức Chúa Trời không phải là tạm thời; hơi thở của Đức Chúa Trời sống cho đến đời đời. Hơi thở của Đức Chúa Trời không hề thôi không tồn tại. Vì lẽ đó, con người cần phải thở và sống cho đến đời đời; con người cần phải sống đời đời với Đức Chúa Trời. Con người được ban cho chính hơi thở của chính mình Đức Chúa Trời, quyền phép của sự bất tử, quyền phép để sống cho đến đời đời.
Nhưng hãy chú ý điều nầy về Thánh Linh sự sống — Thánh Linh của Đức Chúa Trời — đã được ban cho con người: con người được dựng nên là một hữu thể thuộc linh, nhưng tâm linh người bị hư hỏng bởi sự người sa vào trong tội lỗi (xem Nghiên Cứu #2, về sau — Sáng thế ký 1:26 để thảo luận).

Tư tưởng 1. Đức Chúa Trời chẳng dựng nên tạo vật nào khác giống như Ngài dựng nên con người. Đức Chúa Trời không ban cho tạo vật nào khác hơi thở của Ngài, cũng không ban Thánh Linh Ngài, cũng không ban sự sống bất tử của Ngài. Điều nầy khiến sự dựng nên con người ra phân biệt, về đẳng cấp và hữu thể cao nhất, về vinh hiển và sang trọng cao nhất, trong mọi giá trị cao cả nhất.

"Thần Đức Chúa Trời đã sáng tạo tôi, hơi thở của Đấng Toàn năng ban cho tôi sự sống" (Gióp 33:4).
"Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, đội cho người sự vinh hiển và sang trọng" (Thi thiên 8:5).

Tư tưởng 2. Có một nhận thức trong đó con người là một nghịch lý. Con người được dựng nên với mọi sự sang trọng và oai nghi khả thi — được dựng nên bởi bàn tay của Đức Chúa Trời và được ban cho chính hơi thở của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, con người cũng được dựng nên từ thứ thấp hèn nhất: ấy là bụi đất. Theo một ý nghĩa, con người có từng lý do để khoe khoang; theo một ý khác thì con người có từng lý do để hạ mình xuống. Đâu là thái độ của con người? Con người vốn khoe mình: chẳng có cái gì sai với sự khoe mình. Con người vốn phải hạ mình xuống: chẳng có gì sai với việc tự hạ mình xuống. Đây là lý do hay sự việc cho sự khoe mình và cho sự hạ mình khiến con người đúng hay sai.
+ Con người cần phải thờ phượng và khoe về Đức Chúa Trời — rằng Đức Chúa Trời đã ban cho con người sự sống và sự sang trọng và đặc ân trong cuộc sống.
+ Con người cần phải bước đi cách khiêm nhường trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt loài người, vì Đức Chúa Trời đã dựng nên mọi người từ cùng một vật chất, từ bụi đất. (Giêrêmi 9:24; đối chiếu I Côrinhtô 1:31; II Côrinhtô 10:17; Rôma 11:36; Galati 1:5; II Timôthê 4:18; Hêbơrơ 13:21; I Phierơ 5:11).
Bổn phận của con người là đây: dâng thân thể mình làm "của lễ sống" và là "đền thờ của Đức Thánh Linh" (Rôma 12:1; I Côrinhtô 6:19).

"Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, … Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời" (Sáng thế ký 1:26-27).
"Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng. … Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, Chịu nắn nên cách xảo lại nơi thấp của đất, Thì các xương cốt tôi không giấu được Chúa" (Thi thiên 139:14-15).
"Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em" (Rôma 12:1).
"Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời" (I Côrinhtô 6:19-20).

Tư tưởng 3. Có một việc con người cần phải biết: con người được dựng nên theo ảnh tượng, chính ảnh tượng của Đức Chúa Trời. Con người là một tạo vật bất tử: con người sẽ tồn tại cho đến đời đời và đời đời. Vì lẽ đó, con người phải biết chắc — tuyệt đối chắc chắn — rằng con người sẽ sống với Đức Chúa Trời. Việc duy nhứt con người không phải làm là sống tẻ tách đối với Đức Chúa Trời. Con người không được quên đặc ân vinh hiển sống đời đời với Đức Chúa Trời.

"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời" (Giăng 3:16).
"Ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con, thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó”  (Giăng 3:36).
"Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu kẻ nào giữ lời ta, sẽ chẳng thấy sự chết bao giơ" (Giăng 8:51).
"Còn ai sống và tin ta thì không hề chết. Ngươi tin điều đó chăng?" (Giăng 11:26).
"Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra" (II Côrinhtô 5:1).
"Chứng ấy tức là Đức Chúa Trời đã ban sự sống đời đời cho chúng ta, và sự sống ấy ở trong Con Ngài. Ai có Đức Chúa Con thì có sự sống; ai không có Con Đức Chúa Trời thì không có sự sống" (I Giăng 5:11-12).
"và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó" (Truyền đạo 12:7).

4. (2:7) Sự sáng tạo: con người trở nên một linh hồn sống. Hãy nhớ: "linh hồn" (nephesh) có ý nói tới một linh hồn sống, có sinh khí, có hơi thở, có lương tâm. Từ ấy không có ý nói tới tâm linh của con người. Đức Chúa Trời chỉ hà Linh và sự sống của Ngài vào trong con người. Đức Chúa Trời từng làm điều nầy, con người trở thành một linh hồn sống — một tạo vật sống, có sinh khí, có hơi thở và có lương tâm. Con người là một linh hồn sống giống như bao tạo vật khác của đất (xem Nghiên Cứu #1, Linh hồn — Sáng thế ký 1:20 để thảo luận). Tuy nhiên, có một sự khác biệt giữa các loài thú và con người: con người được ban cho hơi thở của chính mình Đức Chúa Trời, chính Thánh Linh và sự sống của Đức Chúa Trời.
Lưu ý: con người không trở nên một linh hồn sống cho tới khi Đức Chúa Trời hà hơi Linh và sự sống của Ngài vào trong con người. Điều nầy rất quan trọng:
+ Điều nầy có ý nói con người là một linh hồn sống duy nhứt ở trên đất. Con người là một hữu thể có sinh khí, thuộc linh và có linh hồn.
+ Điều nầy có ý nói rằng các loài thú là những hồn sống duy nhứt hay hữu thể không thuộc linh.
+ Điều nầy có ý nói rằng rau cỏ là hữu thể duy nhứt không có sinh khí.

Có cách nói khác về chính sự việc nầy:
+ Rau cỏ (sự sống thực vật) sống, song không có sinh khí.
+ Các loài thú sống, nhưng chúng là các tạo vật có hồn và sinh khí. Chúng không phải là tạo vật thuộc linh; chúng không có hơi thở hay linh của Đức Chúa Trời ở trong chúng; chúng không thờ lạy Đức Chúa Trời.
+ Con người sống, nhưng con người là cả hai: tạo vật có sinh khí và thuộc linh. Con người là cả hai: linh hồn và tâm thần. Con người là một loài thú, một tạo vật có linh hồn, nhưng con người cũng là một tạo vật thuộc linh, một tạo vật biết thờ phượng Đức Chúa Trời. Con người được dựng nên cho cả đất và trời.
Đây là sự phân biệt của con người. Con người là đỉnh cao sự sáng tạo của Đức Chúa Trời: tạo vật có cả hai: tâm thần và linh hồn. Con người là tạo vật được ban cho chính hơi thở của Đức Chúa Trời, chính tâm thần và sự sống của chính mình Đức Chúa Trời.
+ Con người là tạo vật được dựng nên cho cả đất và trời.
+ Con người là tạo vật có thể lựa chọn sống cho trần gian hay sống cho Đức Chúa Trời.

Tư tưởng 1. Tại sao Đức Chúa Trời lại ban chính hơi thở của Ngài cho con người, ban cho con người Linh và sự sống của chính Ngài? Vì vậy, con người có thể chọn kính mến và thờ lạy Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã ban cho con người (bất chấp sự sa ngã của con người) đủ về chính mình Ngài để khiến con người khao khát và tìm kiếm Đức Chúa Trời. Con người có ý thức, có lương tâm, rằng con người đánh mất Linh của Đức Chúa Trời và mất quyền sống đời đời với Đức Chúa Trời; con người có đủ ý thức về Đức Chúa Trời để tìm kiếm sự bất tử với Đức Chúa Trời, tìm kiếm Đức Chúa Trời và đặc ân sống đời đời với Đức Chúa Trời.

"Ở đó ngươi sẽ tìm cầu Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, và khi nào hết lòng hết ý tìm cầu Ngài thì mới gặp" (Phục truyền luật lệ ký  4:29).
"Hãy cầu Đức Giê-hô-va và quyền phép Ngài, Hãy tìm kiếm mặt Ngài luôn luôn" (Thi thiên 105:4).
"Hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va đang khi mình gặp được; hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần!" (Êsai 55:6).
"Đức Giê-hô-va phán cùng nhà Y-sơ-ra-ên như vầy: Hãy tìm kiếm ta, thì các ngươi sẽ sống!" (Amốt 5:4).
"Hỡi các ngươi là mọi kẻ nhu mì của đất, làm theo mạng lịnh của Chúa, hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va, tìm kiếm sự công bình, tìm kiếm sự nhu mì, hoặc giả các ngươi sẽ được giấu kín trong ngày thạnh nộ của Đức Giê-hô-va" (Sôphôni 2:3).
"hầu cho tìm kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta" (Công Vụ các Sứ Đồ 17:27).

Tư tưởng 2. Đúng là một sự xấu hổ khi tẻ tách theo đời nầy và tình trạng thế gian.

"Ai từ chối sự khuyên dạy khinh bỉ linh hồn mình" (Châm ngôn 15:32).

Đức Chúa Trời hà hơi Linh của Ngài vào trong con người. Tâm linh bên trong con người thường xuyên hít thở mạnh mẽ theo Đức Chúa Trời là dường nào.

"Phước cho những kẻ đói khát sự công bình, vì sẽ được no đủ!" (Mathiơ 5:6).


Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

Sáng thế ký 2:4-3:24: "Ađam, Người Đầu Tiên (Phần 1)"


Sáng thế ký 2:4-6: Ấy là gốc tích trời và đất khi đã dựng nên, trong lúc Giê-hô-va Đức Chúa Trời dựng nên trời và đất. Vả, lúc đó, chưa có một cây nhỏ nào mọc ngoài đồng, và cũng chưa có một ngọn cỏ nào mọc ngoài ruộng, vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chưa có cho mưa xuống trên đất, và cũng chẳng có một người nào cày cấy đất nữa. Song có hơi nước dưới đất bay lên tưới khắp cùng mặt đất”.


SÁNG THẾ KÝ:  PHẦN II
AĐAM, NGƯỜI ĐẦU TIÊN (PHẦN 1):
PHẦN KHỞI ĐẦU CỦA NHÂN LOẠI VÀ DÒNG DÕI TIN KÍNH —
NHỮNG GÌ XẢY RA CHO CON NGƯỜI VÀ ĐỊA CẦU, 2:4-3:24

(2:4-3:24) PHẦN TỔNG QUAN: Con người — Lịch sử — Nền văn minh: Phần nầy của sách Sáng thế ký ghi lại lịch sử ban đầu của con người. Nó bao trùm phần khởi đầu của con người ở trên đất. Đây là phần bắt đầu của nhân loại và dòng dõi tin kính hay những môn đồ thực của Đức Chúa Trời. Từ điểm nầy trở đi, mọi sự đều nhắm vào con người...
+ Cách con người có phần khởi đầu của mình trên đất (Sáng thế ký 2:4-25).
+ Cách con người bắt đầu phạm tội chống nghịch Đức Chúa Trời và phải chết (Sáng thế ký 3:1-13).
+ Cách Đức Chúa Trời lo giải cứu con người ra khỏi tội lỗi và sự chết (Sáng thế ký 3:14-24).
Điều nầy được thấy rõ ràng khi nhìn xem Kinh thánh và những đề tựa chính trong bố cục dưới đây (A,B,C, v.v…). Hãy chú ý cho kỹ phần lịch sử sớm sủa nhất của con người. Hãy chú ý mọi sự được bàn bạc lần đầu tiên, thời điểm đầu tiên sự kiện diễn ra hay xảy ra trên đất.
A. Hình ảnh đầu tiên của địa cầu trước khi có con người: Thời tiền sử, 2:4-6.
B. Con người đầu tiên: Ađam, 2:7.
C. Ngôi vườn đầu tiên và mục đích của nó: Êđen, chỗ ở hay ngôi nhà lý tưởng của con người, 2:8-14.
D. Giao ước đầu tiên: Mục đích của con người trên đất, 2:15-17
E. Người nữ đầu tiên: Bạn đồng hành của người nam, Êva, 2:18-25
F. Sự thử thách đầu tiên và tội lỗi: Sự sa ngã của con người ra khỏi sự trọn vẹn — Những bước đầi tiên của người nam và người nữ vào trong tội lỗi, 3:1-6
G. Những hậu quả đầu tiên của tội lỗi: Sự sa ngã thê thảm của con người ra khỏi sự trọn vẹn, 3:7-13
H. Sự phán xét đầu tiên đối với tội lỗi (Phần 1): Sự phán xét trên kẻ cám dỗ, con rắn xưa được gọi là ma quỉ, 3:14-15
I. Sự phán xét đầu tiên đối với tội lỗi (Phần 2): Sự phán xét trên người nữ, 3:16
J. Sự phán xét đầu tiên trên tội lỗi (Phần 3): Sự phán xét trên người nam, 3:17-19
K. Sự tiếp trợ đầu tiên của Đức Chúa Trời cho con người: Đức Chúa Trời tiếp trợ sự sống và quần áo (sự công bình) cho con người, 3:20-21
L. Hành động giải cứu hay sự cứu rỗi đầu tiên: Con người được cứu không còn sống đời đời như một tội nhân trong một thế giới sa ngã, 3:22-24

(2:4-6) Phần giới thiệu: con người luôn tự hỏi về thời tiền sử. Địa cầu hình thù ra sao trong những ngày đầu sớm sủa? Cái gì tồn tại và cái gì không tồn tại? Rau cỏ và sự sống có khởi đầu như thế nào trên đất? Đâu là nguồn gốc của thực vật và của sự sống? Bốn câu nầy cung ứng một bức tranh về địa cầu thời tiền sử. Chúng là một tóm tắt cụ thể về câu chuyện sáng tạo được nói tới ở Sáng thế ký 1. Bốn câu nầy đặt nền tảng cho việc giải thích những gì đã xảy ra cho địa cầu và các từng trời, cho con người và thế giới của người, kể từ khi Đức Chúa Trời dựng nên vũ trụ. Đây là "Hình Ảnh Đầu Tiên của Địa Cầu Trước Khi Có Con Người: Thời Tiền Sử".

1. (2:4) Sự sáng tạo — Vũ trụ: Giêhôva Đức Chúa Trời dựng nên trời và đất. Đây là gốc tích nói tới trời và đất khi "đã dựng nên". Từ ngữ Hybálai "gốc tích" (toledoth) có nghĩa là các thế hệ, truyện tích, lịch sử, câu chuyện. Đây là gốc tích thực cho biết thể nào đất và trời đã bước vào hiện thực. Đây là gốc tích thực — một đánh giá ngắn gọn — về nguồn gốc của địa cầu thời tiền sử. Đây là bảng đánh giá ngắn gọn về Sáng thế ký 1. Hãy chú ý cụm từ "khi đã dựng nên". Chỗ căng thẳng, ấy là chúng đã được dựng nên: vũ trụ không những bước vào hiện thực. Trời và đất không xảy ra...
+ bởi cơ hội
+ bởi xảy ra ngẫu nhiên
+ bởi một việc gì đó — một lực lượng hay một vật chất, một thứ gas hay năng lượng nào đó — ra từ chỗ không không.
Một việc gì đó ra từ chỗ không không là nghịch lại với mọi luật lệ thiên nhiên và khoa học.
Đâu là sự thực về nguồn gốc của vũ trụ, về các từng trời và đất? Sự thực, ấy là chính mình Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên vũ trụ, cả đất và các từng trời. Và trong lời tuyên bố nầy, có một sự thực đáng kinh ngạc: sự thực đáng kinh ngạc, ấy là Đức Chúa Trời thực sự tồn tại. Sự chối bỏ của con người về lẽ thật không có tác dụng đối với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời hiện hữu — Đức Chúa Trời đang tồn tại — và chính mình Đức Chúa Trời đã dựng nên cả hai: đất và các từng trời.

"Hãy đứng dậy, ngợi khen Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi, là Đấng hằng có đời đời kiếp kiếp! Đáng ngợi khen danh vinh hiển của Ngài, vẫn trổi cao hơn các sự chúc tụng và các lời khen ngợi. Ôi chỉ một mình Chúa là Đức Giê-hô-va có một không hai; Chúa đã dựng nên các từng trời, và trời của các từng trời, cùng toàn cơ binh của nó, trái đất và các vật ở trên nó, biển và muôn vật ở dưới nó Chúa bảo tồn những vật ấy, và cơ binh của các từng trời đều thờ lạy Chúa" (Nêhêmi 9:5-6).
"Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng: chẳng có Đức Chúa Trời. Chúng nó đều bại hoại, đã làm những việc gớm ghiếc; Chẳng có ai làm điều lành" (Thi thiên 14:1).
"Kẻ ngu dại nói trong lòng rằng: Chẳng có Đức Chúa Trời. Chúng nó đều bại hoại, phạm tội ác gớm ghiếc; Chẳng có ai làm điều lành. Đức Chúa Trời từ trên trời ngó xuống con loài người, Đặng xem thử có ai thông sáng, Tìm kiếm Đức Chúa Trời chăng. Chúng nó thay thảy đều lui lại, cùng nhau trở nên ô uế; Chẳng có ai làm điều lành, Dầu một người cũng không" (Thi thiên 53:1-3).
"Nguyện chúng nó bị hổ thẹn và thất kinh đến đời đời; Nguyện chúng nó bị hổ ngươi và hư mất; Hầu cho chúng nó biết rằng chỉ một mình Chúa, danh là Đức Giê-hô-va, Là Đấng Chí cao trên khắp trái đất" (Thi thiên 83:17-18).
"Đức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên đâu. Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài. Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người, và khiến ở khắp trên mặt đất, định trước thì giờ đời người ta cùng giới hạn chỗ ở, hầu cho tìm kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta. Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống, động, và có, y như xưa một vài thi nhân của các ngươi có nói rằng: Chúng ta cũng là dòng dõi của Ngài" (Công Vụ các Sứ Đồ 17:24-28).

2. (2:4) Đức Chúa Trời, danh xưng — Giêhôva — Yahweh — Sự sáng tạo: Chính mình Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên vũ trụ. Hãy chú ý danh xưng được sử dụng nói đến Đức Chúa Trời trong mấy câu nầy: Giêhôva Đức Chúa Trời (Jehovah Elohim). Danh xưng nói tới Đức Chúa Trời thay đổi hay đúng hơn được cơi rộng ra ở đây, trong Sáng thế ký 2. Đức Chúa Trời (Elohim) được kết hợp với LORD (Giêhôva hay Yahweh). Trong Sáng thế ký 1, ở đây quyền phép và năng lực sáng tạo của Đức Chúa Trời cần phải được nhấn mạn h, giống như danh xưng tổng quát của Đức Chúa Trời, Elohim, đã được sử dụng. Elohim là danh xưng nhấn mạnh quyền phép và năng lực Ngài là Đấng Tạo Hóa và là Đấng Oai Nghi Tể Trị vũ trụ. (Xem Nghiên Cứu #2 — Sáng thế ký 1:1 để có đầy đủ ý nghĩa của Elohim). Giờ đây, khi ghi lại phần lịch sử sớm sủa của con người trên đất, Giêhôva hay Yahweh được kết hợp với danh xưng sáng tạo của Đức Chúa Trời: đó là Giêhôva Đức Chúa Trời — Giêhôva (Yahweh) Elohim — là Đấng dựng nên vũ trụ. Tại sao phải là danh xưng kết hợp chứ? Tại sao phải kết hợp Giêhôva hay Yahweh với Elohim? Tại sao bây giờ phải nhất thiết nói chính Giêhôva Đức Chúa Trời là Đấng đứng đàng sau sự sáng tạo? Vì Giêhôva là tên riêng của Đức Chúa Trời, danh xưng bày tỏ và có tính cách cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã sẵn sàng...
bày tỏ chính mình Ngài ra cho con người.
+ thiết lập mối quan hệ cá nhân với con người.
+ để cứu chuộc con người không sa ngã vào trong tội lỗi và sự chết.
Phân đoạn nầy đang đặt nền tảng cho những gì nối theo sau: phần lịch sử sớm sủa của con người trên đất. Phần lịch sử sớm sủa đó giải thích mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và con người:
+ những gì đã xảy ra với con người và thế giới của con người
+ thể nào con người bị xa lánh và bị dứt bỏ khỏi Đức Chúa Trời
+ thể nào Đức Chúa Trời sắp sửa cứu chuộc con người không sa vào trong tội lỗi và sự chết.
Đây là thời điểm để Đức Chúa Trời tỏ mình Ngài ra là Đức Giêhôva, là Giêhôva Đức Chúa Trời của vũ trụ. Vũ trụ được dựng nên bởi một mình Đức Chúa Trời, một Đức Chúa Trời là Đấng đã dựng nên thế gian để Ngài có thể thiết lập mối quan hệ riêng tư với tạo vật của Ngài, đặc biệt là với con người. Nói theo cách đon giản, Giêhôva Đức Chúa Trời — Jehovah Elohim — là danh xưng mô tả những gì Đức Chúa Trời sắp sửa làm ra trên đất: thiết lập mối quan hệ cá nhân với con người và cứu chuộc con người không sa vào trong tội lỗi và sự chết. (Xem chú thích 1, trang 3 — Sáng thế ký 2:7 để thảo luận).

Tư tưởng 1. Chính danh xưng của Đức Chúa Trời mô tả bổn tánh vinh hiển của Ngài, chính xác hình trạng của Ngài.
1) Đức Chúa Trời là Giêhôva Đức Chúa Trời — Giêhôva Elohim — Đức Chúa Trời riêng tư: Đức Chúa Trời hằng sống và chơn thật, Đức Chúa Trời duy nhứt là Đấng có thể thiết lập mối quan hệ cá nhân với con người. Chính mục đích của Ngài trong việc dựng nên địa cầu là để thiết lập mối quan hệ riêng tư với chúng ta — với từng người một trong chúng ta. Đây là lời tuyên bố của Kinh thánh từ đầu cho đến cuối.

"Giê-hô-va Đức Chúa Trời kêu A-đam mà phán hỏi rằng: Ngươi ở đâu?" (Sáng thế ký 3:9).
"Ở đó ngươi sẽ tìm cầu Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, và khi nào hết lòng hết ý tìm cầu Ngài thì mới gặp" (Phục truyền luật lệ ký  4:29).
"Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ hãy đến, cho chúng ta biện luận cùng nhau. Dầu tội các ngươi như hồng điều, sẽ trở nên trắng như tuyết; dầu đỏ như son, sẽ trở nên trắng như lông chiên" (Êsai 1:18).
"Vì Đức Giê-hô-va, là Đấng đã dựng nên các từng trời, tức là Đức Chúa Trời đã tạo thành đất và làm ra nó, đã lập nó cho bền vững, chẳng phải dựng nên là trống không, bèn đã làm nên để dân ở, phán như vầy: Ta là Đức Giê-hô-va, không có Đấng nào khác!" (Êsai 45:18).
"Hỡi những kẻ nào khát, hãy đến suối nước! Và người nào không có tiền bạc, hãy đến, mua mà ăn! Hãy đến, mua rượu và sữa mà không cần tiền, không đòi giá" (Êsai 55:1).
"Hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va đang khi mình gặp được; hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần!" (Êsai 55:6).
"Các ngươi sẽ tìm ta, và gặp được, khi các ngươi tìm kiếm ta hết lòng" (Giêrêmi 29:13).
"Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ" (Mathiơ 11:28).
"Đức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên đâu. Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài. Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người, và khiến ở khắp trên mặt đất, định trước thì giờ đời người ta cùng giới hạn chỗ ở, hầu cho tìm kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta. Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống, động, và có, y như xưa một vài thi nhân của các ngươi có nói rằng: Chúng ta cũng là dòng dõi của Ngài" (Công Vụ các Sứ Đồ 17:24-28).
"Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta" (Khải huyền 3:20).
"Thánh Linh và vợ mới cùng nói: Hãy đến! Kẻ nào nghe cũng hãy nói rằng: Hãy đến! Ai khát, khá đến. Kẻ nào muốn, khá nhận lấy nước sự sống cách nhưng không" (Khải huyền 22:17).

2) Đức Chúa Trời là Giêhôva Đức Chúa Trời — Jehovah Elohim — Đức Chúa Trời mặc khải: Đức Chúa Trời hằng sống và chơn thật, Đức Chúa Trời duy nhứt là Đấng tự bày tỏ chính mình Ngài ra và sự thực về con người và thế gian. Một mình Giêhôva Đức Chúa Trời có thể tỏ ra con người xuất xứ từ đâu, tại sao con người có mặt ở đây, và con người sẽ đi đâu. Một mình Giêhôva Đức Chúa Trời có thể nói cho con người biết tại sao lại có điều ác, đau khổ, và sự chết trên đất. Một mình Ngài có thể tỏ ra cách thức con người được giải cứu ra khỏi điều ác và sự chết.
Lưu ý: Giêhôva Đức Chúa Trời tỏ ra lẽ thật bằng bốn cách.
a) Giêhôva Đức Chúa Trời đã tỏ ra lẽ thật về Con của Ngài, là Đức Chúa Jêsus Christ.

"ta sẽ lập lên cho chúng một đấng tiên tri như ngươi, thuộc trong anh em chúng, ta sẽ lấy các lời ta để trong miệng ngươi, thì người sẽ nói cho chúng mọi điều ta phán dặn ngươi" (Phục truyền luật lệ ký 18:18).
"Vì Đức Giê-hô-va, là Đấng đã dựng nên các từng trời, tức là Đức Chúa Trời đã tạo thành đất và làm ra nó, đã lập nó cho bền vững, chẳng phải dựng nên là trống không, bèn đã làm nên để dân ở, phán như vầy: Ta là Đức Giê-hô-va, không có Đấng nào khác! Ta chẳng hề nói cách kín giấu, chẳng nói trong nơi của đất tối tăm. Ta chẳng từng phán cùng dòng dõi Gia-cốp rằng: Các ngươi tìm ta là vô ích. Ta, là Đức Giê-hô-va, phán sự công bình, truyền điều chân thật" (Êsai 45:18-19).
"Ta có nhiều sự nói và đoán xét về các ngươi; nhưng Đấng đã sai ta đến là thật, và điều chi ta nghe bởi Ngài, ta truyền lại cho thế gian" (Giăng 8:26).
"Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Hỡi Phi-líp, ta ở cùng các ngươi đã lâu thay, mà ngươi chưa biết ta! Ai đã thấy ta, tức là đã thấy Cha. Sao ngươi lại nói rằng: Xin chỉ Cha cho chúng tôi?" (Giăng 14:9).

b) Giêhôva Đức Chúa Trời tỏ ra lẽ thật qua Đức Thánh Linh.

"Lúc nào Thần lẽ thật sẽ đến, thì Ngài dẫn các ngươi vào mọi lẽ thật; vì Ngài không nói tự mình, nhưng nói mọi điều mình đã nghe, và tỏ bày cho các ngươi những sự sẽ đến" (Giăng 16:13).
"Song le, như có chép rằng: Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe, Và lòng người chưa nghĩ đến, Nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn điều ấy cho những người yêu mến Ngài. Đức Chúa Trời đã dùng Đức Thánh Linh để bày tỏ những sự đó cho chúng ta, vì Đức Thánh Linh dò xét mọi sự, cả đến sự sâu nhiệm của Đức Chúa Trời nữa" (I Côrinhtô 2:9-10).

c) Giêhôva Đức Chúa Trời tỏ ra lẽ thật qua Lời của Ngài, là Kinh Thánh.

"Hãy chuyên tâm cho được đẹp lòng Đức Chúa Trời như người làm công không chỗ trách được, lấy lòng ngay thẳng giảng dạy lời của lẽ thật" (II Timôthê 2:15).
"Bởi vậy, chúng tôi tạ ơn Đức Chúa Trời không thôi về sự anh em tiếp nhận lời của Đức Chúa Trời mà chúng tôi đã truyền cho, không coi như lời của loài người, bèn coi như lời của Đức Chúa Trời, vì thật là lời Đức Chúa Trời, cũng hành động trong anh em có lòng tin" (I Têsalônica 2:13).
"Cả Kinh Thánh đều là bởi Đức Chúa Trời soi dẫn, có ích cho sự dạy dỗ, bẻ trách, sửa trị, dạy người trong sự công bình" (II Timôthê 3:16).
"Hỡi Đức Giê-hô-va, lời Ngài được vững lập đời đời trên trời" (Thi thiên 119:89).
"Vì ta nói thật cùng các ngươi, đang khi trời đất chưa qua đi, thì một chấm một nét trong luật pháp cũng không qua đi được cho đến khi mọi sự được trọn" (Mathiơ 5:18).
"Vì chẳng hề có lời tiên tri nào là bởi ý một người nào mà ra, nhưng ấy là bởi Đức Thánh Linh cảm động mà người ta đã nói bởi Đức Chúa Trời" (II Phierơ 1:21).
"Bây giờ tôi giao phó anh em cho Đức Chúa Trời và cho đạo của ơn Ngài, là giao phó cho Đấng có thể gây dựng, và ban gia tài cho anh em chung với hết thảy những người được nên thánh" (Công Vụ các Sứ Đồ 20:32).

d) Giêhôva Đức Chúa Trời tỏ ra lẽ thật qua thiên nhiên.

"dầu vậy, Ngài cứ làm chứng luôn về mình, tức là giáng phước cho, làm mưa từ trời xuống, ban cho các ngươi mùa màng nhiều hoa quả, đồ ăn dư dật, và lòng đầy vui mừng" (Công Vụ các Sứ Đồ 14:17).
"bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bản tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được" (Rôma 1:20).
"Bởi đức tin, chúng ta biết rằng thế gian đã làm nên bởi lời của Đức Chúa Trời, đến nỗi những vật bày ra đó đều chẳng phải từ vật thấy được mà đến" (Hêbơrơ 11:3).
"Vả, không có đức tin, thì chẳng hề có thế nào ở cho đẹp ý Ngài; vì kẻ đến gần Đức Chúa Trời phải tin rằng có Đức Chúa Trời, và Ngài là Đấng hay thưởng cho kẻ tìm kiếm Ngài" (Hêbơrơ 11:6).
"Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, Bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm" (Thi thiên 19:1).
"Các từng trời truyền ra sự công bình Ngài, Muôn dân đã thấy sự vinh hiển Ngài" (Thi thiên 97:6).

3) Đức Chúa Trời là Giêhôva Đức Chúa Trời — Jehovah Elohim — Đức Chúa Trời cứu chuộc: Đức Chúa Trời hằng sống và chơn thật duy nhứt, Đức Chúa Trời duy nhứt có thể cứu chuộc con người ra khỏi tội lỗi, sự chết, và địa ngục.

"Tôi phó thác thần linh tôi vào tay Chúa: Hỡi Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời chân thật, Ngài đã chuộc tôi" (Thi thiên 31:5).
"Ngài đã sai cứu chuộc dân Ngài, Truyền lập giao ước Ngài đến đời đời. Danh Ngài là thánh, đáng kính sợ" (Thi thiên 111:9).
"Đừng sợ, vì ta đã chuộc ngươi. Ta đã lấy tên ngươi gọi ngươi; ngươi thuộc về ta" (Êsai 43:1).
"Ấy vậy, Con người đã đến, không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người" (Mathiơ 20:28).
"Ngợi khen Chúa, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, Vì đã thăm viếng và chuộc dân Ngài" (Luca 1:68).
"Ấy là trong Đấng Christ, chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội, theo sự dư dật của ân điển Ngài" (Êphêsô 1:7).
"Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi quyền của sự tối tăm, làm cho chúng ta dời qua nước của Con rất yêu dấu Ngài, trong Con đó chúng ta có sự cứu chuộc, là sự tha tội" (Côlôse 1:13-14).
"Ấy là một sự lành và đẹp mắt Đức Chúa Trời, là Cứu Chúa chúng ta, Ngài muốn cho mọi người được cứu rỗi và hiểu biết lẽ thật. Vì chỉ có một Đức Chúa Trời, và chỉ có một Đấng Trung bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus Christ, là người; Ngài đã phó chính mình Ngài làm giá chuộc mọi người. Ấy là lời chứng đã làm đúng kỳ" (I Timôthê 2:3-6).
"vì biết rằng chẳng phải bởi vật hay hư nát như bạc hoặc vàng mà anh em đã được chuộc khỏi sự ăn ở không ra chi của tổ tiên truyền lại cho mình, bèn là bởi huyết báu Đấng Christ, dường như huyết của chiên con không lỗi không vít" (I Phierơ 1:18-19).

3. (2:5-6) Sự sáng tạo: Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên trời và đất bằng nhiều chặng (Sáng thế ký 2:5-6). Hãy chú ý, các từng trời và đất đã được dựng nên:
+ trước khi có cỏ cây mọc
+ trước khi có mưa
+ trước khi có con người
Hình ảnh ngắn gọn của đất vào thời tiền sử được tô vẽ bởi Sáng thế ký 2:5-6 là như vầy: đất bị bao bọc với một lớp sương mù và mây dày đặc. Chính lớp mấy mù nầy đã tưới đất. Hãy chú ý điều nầy: rõ ràng là ánh sáng và hơi nóng từ mặt trời cùng các thiên thể khác không thể đến được mặt đất lúc bấy giờ. Khi Đức Chúa Trời dựng nên địa cầu, đây là một hành tinh trơ trọi và bị treo trong không gian, và nó bị bao trùm bởi một tầng mây, sương mù dày đặc. Có ít ánh sáng và hơi nóng và chẳng có cây cỏ nào mọc lên, không phải vào lúc ban đầu, không phải khi Đức Chúa Trời trước tiên dựng nên hành tinh địa cầu. Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên vũ trụ bằng nhiều chặng và liên tiếp nhiều ngày.
Giờ đây, hãy chú ý phần nhấn mạnh đặt trên đất vào thời kỳ tiền sử:
+ Đất và các từng trời — vũ trụ — được chính mình Giêhôva Đức Chúa Trời dựng nên.
+ Vũ trụ — đất và các từng trời — được dựng nên bằng nhiều chặng bởi Giêhôva Đức Chúa Trời.
Sự thực Đức Chúa Trời hiện hữu — Đức Chúa Trời hằng hữu — cho thấy chính mình Ngài là Đấng đã dựng nên vũ trụ, là phần nhấn mạnh và đáng chú trọng đến đất vào thời kỳ tiền sử, trong ba câu nầy.

Tư tưởng 1. Đức Chúa Trời đã dựng nên đất từng chặng một. Ngài có quyền phép để lấy đất vô hình và trống không, nắn nó và hình thành nó. Ngài có quyền phép để bắt lấy một địa cầu không có sự sống và chẳng có dân ở rồi tạo ra sự sống và đem dân đến ở. Vì vậy, Đức Chúa Trời là Chúa Tể của vũ trụ. Là Chúa Tể, Đức Chúa Trời tỏ ra hai điều kỳ diệu cho chúng ta thấy.
1) Đức Chúa Trời có quyền phép để bắt lấy một người rồi biến người ấy thành một con người mới. Và Đức Chúa Trời có quyền phép bắt lấy người mới đó, tạo vật mới đó, rồi đưa người đi từng chặng một cho tới chừng nào người đạt tới chỗ được chuộc nơi sự tái lâm của Đức Chúa Jêsus Christ.

"Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới" (II Côrinhtô 5:17).
"tôi tin chắc rằng Đấng đã khởi làm việc lành trong anh em, sẽ làm trọn hết cho đến ngày của Đức Chúa Jêsus Christ" (Philíp 1:6).
"ấy lại là cớ mà ta chịu khổ. Nhưng ta chẳng hề hổ thẹn vì biết ta đã tin Đấng nào, chắc rằng Đấng ấy có quyền phép giữ sự ta đã phó thác cho đến ngày đó”  (II Timôthê 1:12).
"là kẻ bởi đức tin nhờ quyền phép của Đức Chúa Trời giữ cho, để được sự cứu rỗi gần hiện ra trong kỳ sau rốt" (I Phierơ 1:5).
"Vả, nguyền Đấng có thể gìn giữ anh em khỏi vấp phạm và khiến anh em đứng trước mặt vinh hiển mình cách rất vui mừng, không chỗ trách được, là Đức Chúa Trời có một, là Cứu Chúa chúng ta, bởi Đức Chúa Jêsus Christ là Chúa chúng ta, được sự vinh hiển, tôn trọng, thế lực, quyền năng thuộc về Ngài từ trước vô cùng và hiện nay cho đến đời đời! A-men" (Giuđe 24-25).

2) Đức Chúa Trời có quyền phép làm bắt lấy thứ vật chất không có sự sống rồi ban sự sống cho nó. Vì lẽ đó, Đức Chúa Trời có quyền phép bắt lấy tâm linh dãy chết của con người rồi làm cho nó sống lại. Ngài có quyền phép "ban sự sống cho kẻ chết, gọi những sự không có như có rồi" (Rôma 4:17).

" Còn anh em đã chết vì lầm lỗi và tội ác mình" (Êphêsô 2:1).
"Khi anh em đã chết bởi tội lỗi mình và sự xác thịt mình không chịu cắt bì, thì Đức Chúa Trời đã khiến anh em sống lại với Đấng Christ, vì đã tha thứ hết mọi tội chúng ta" (Côlôse 2:13).