Sáng thế ký 2:7: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn
nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh”
SÁNG THẾ KÝ: PHẦN II
AĐAM, NGƯỜI ĐẦU TIÊN (PHẦN 1):
PHẦN KHỞI ĐẦU CỦA NHÂN LOẠI VÀ DÒNG DÕI TIN KÍNH —
NHỮNG GÌ XẢY RA CHO CON NGƯỜI VÀ ĐỊA CẦU, 2:4-3:24
(2:7) Phần giới thiệu: đây là hội nghị thượng đỉnh
sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, sự dựng nên con người. Đức Chúa Trời đã lấy hai
thứ dựng nên con người: bụi đất và hơi sống của chính mình Ngài. Ngài dựng nên
Ađam từ bụi đất, rồi Ngài hà hơi thở của chính Ngài vào hai lỗ mũi của Ađam. Nhơn
đó, người tin Chúa nhìn biết một lẽ thật rất kỳ diệu: người được chính mình Đức
Chúa Trời dựng nên, do Chúa Chí Cao và Oai Nghi của vũ trụ dựng nên. Như tác giả
Thi thiên đã nói: "Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ
lùng" (Thi thiên 139:14). Khi chúng ta nghiên cứu và
suy gẫm những sự dạy của Kinh thánh, chúng ta có thể nói với Êlihu: "Nhưng có thần linh ở
trong loài người, … Thần Đức Chúa Trời đã sáng tạo tôi,…Và hơi thở của Đấng
Toàn Năng cho chúng sự khôn sáng…Tôi cũng bởi đất bùn mà ra" (Gióp 32:8; Gióp 33:4, 6).
1. (2:7) Con người — Sự sáng tạo: Giêhôva Đức Chúa Trời dựng
nên con người. Đây chính xác là điều Kinh thánh phán: "Giêhôva Đức Chúa Trời dựng nên con người". Ba sự kiện quan trọng được
trình bày trong lời công bố nầy.
1. Đức Chúa Trời và chỉ
có Đức Chúa Trời mới dựng nên con người. Con người không được dựng nên bởi các
thế lực khách quan, con người cũng không xuất hiện từ chỗ không
không. Con người
không tiến hóa từ các tạo vật khác đã ra từ chỗ không
không. Các thế
lực khách quan không dựng nên con
người: không phải các tế nào, không phải ADN, không phải các nguyên tử, không
phải các phân tử, không phải hydrogen, không phải protons, không phải neutrons,
không phải electrons. Bất cứ thứ chi được khám phá là vật chất và năng lượng cơ
bản của cuộc sống con người, chất đó không dựng nên con người. Nhưng hãy lưu ý:
tất cả các chất nầy là một phần của con người; chúng
là thứ cấu thành và dựng nên thân thể và sự sống thuộc thể của con người. Tuy
nhiên, các chất cơ bản không phải là thứ dựng nên con người. Năng lực và sức mạnh
dựng nên con người là Đấng Khôn Ngoan Tối Thượng của vũ trụ, là Giêhôva Đức
Chúa Trời của vũ trụ. Giêhôva Đức Chúa Trời đã dựng nên con người. Giêhôva Đức
Chúa Trời đã dựng nên các thứ vật chất và rồi Ngài cầm lấy các thứ vật chất và
sử dụng chúng dựng nên con người. Con người được dựng nên và hình thành bởi Đức
Chúa Trời và chỉ bởi Đức Chúa Trời mà thôi.
2. Đức Chúa Trời "dựng nên" (yatsar) con người. Từ ngữ "dựng nên" có ý nói nắn đúc, tạo hình, dựng
nên. Đây là hình ảnh người thợ gốm, ông ta có một hình ảnh trong trí mà ông ta
muốn dựng nên. Vì lẽ đó, ông ta lấy một miếng đất sét, nắn đúc, hình thành hình
ảnh trong lý trí của ông ta. Hãy lưu ý: thợ gốm có ý tưởng về những gì
ông ta muốn dựng nên, và ông ta có cả hai: trí thông minh và năng lực để hình
thành tạo vật của mình. Cũng một thể ấy với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời là Tay
Nghề Bậc Thầy, là Đấng có ý tưởng về con người trong lý trí của Ngài. Đức Chúa
Trời cũng có cả trí thông mình và quyền phép để dựng nên con người, cả hai: sự
toàn tri (mọi sự hiểu biết) và toàn năng
(mọi quyền phép) để làm những gì Ngài
mong muốn. Đức Chúa Trời muốn dựng nên con người; vì lẽ đó, Đức Chúa Trời đã dựng nên con người. Đức Chúa Trời đã nắn đúc, tạo hình con người y như người
thợ gốm tạo ra tạo vật trong lý trí của mình. Con người là loại thọ tạo của Đức
Chúa Trời, của lý trí Đức Chúa Trời, của sự khôn ngoan và quyền phép Đức Chúa
Trời, của sự toàn tri và toàn năng của Đức Chúa Trời.
Tư tưởng 1. Điều nầy cung ứng sự trang trọng và danh
dự cho con người. Con người là sản phẩm của lý trí Đức Chúa Trời, của tư tưởng
và tấm lòng Ngài. Tạo vật của con người — chính thân thể, lý trí và tâm thần của
con người — đã đến từ tấm lòng của Đức Chúa Trời, từ trí khôn và quyền phép của
chính mình Đức Chúa Trời. Chúng ta là thọ tạo của chính tấm lòng Đức Chúa Trời,
chính lý trí và quyền phép của Ngài. Chúng ta được dựng nên với mọi sự trang trọng
và danh dự khả thi — được dựng nên bởi sự khôn ngoan và quyền phép của chính
mình Đức Chúa Trời. Chúng ta là loại thọ tạo của Chúa Chí Cao và Oai Nghi của vũ
trụ.
"Khi tôi nhìn xem các từng trời là công việc của ngón tay Chúa, Mặt
trăng và các ngôi sao mà Chúa đã đặt, Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? Con
loài người là chi, mà Chúa thăm viếng nó? Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một
chút, đội cho người sự vinh hiển và sang trọng. Chúa ban cho người quyền cai trị
công việc tay Chúa làm, khiến muôn vật phục dưới chân người" (Thi thiên 8:3-6).
"Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng. Công việc
Chúa thật lạ lùng, lòng tôi biết rõ lắm. Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, chịu
nắn nên cách xảo lại nơi thấp của đất" (Thi thiên 139:14-15).
"Loài người là gì mà Chúa kể là cao trọng? Nhân sao Chúa lưu ý
đến người. Viếng thăm người mỗi buổi sớm, và thử thách người mỗi lúc mỗi khi?" (Gióp 7:17-18).
"Chúa đã đặt Người ở dưới thiên sứ một chút; Cho Người đội mão triều
vinh hiển tôn trọng" (Hêbơrơ 2:7).
3. Chính Giêhôva Đức Chúa Trời — Giêhôva Êlôhim — là Đấng đã dựng nên con người.
Đây là danh xưng riêng của Đức Chúa Trời, danh xưng ấy
nhấn mạnh...
+ Mối quan hệ tư
riêng của Đức
Chúa Trời với con người.
+ Sự khải thị của Đức Chúa Trời cho con người.
+ Sự cứu chuộc của
Đức Chúa Trời dành cho con người.
Khi danh nầy — Giêhôva Đức
Chúa Trời — được sử dụng, mối quan hệ tư riêng của Đức Chúa Trời với con người
được nhấn mạnh. Sự Đức Chúa Trời dựng nên con người rất, rất là đặc biệt. Đây
là một vấn đề có sự chú ý và quan tâm cá nhân của Đức Chúa Trời. Chính mình Đức
Chúa Trời về mặt cá nhân có dính dáng vào sự dựng nên con người, khi Ngài dựng
nên phần còn lại của thế gian thì dính dáng theo một cách khác, xa cách hơn.
Trong việc dựng nên con người, Đức Chúa Trời đang dựng nên loài thọ tạo...
+ họ phải trở thành đỉnh cao sự sáng
tạo của Ngài trên đất.
+ họ phải có khả năng chọn thờ lạy
và phục vụ Đức Chúa Trời.
+ họ cần phải giám sát vũ trụ thay
cho Đức Chúa Trời khắp mọi cõi đời đời.
Vì lẽ đó, một mối quan hệ rất đặc
biệt, một mối quan hệ tư riêng, bị buộc phải thiết lập bởi Giêhôva Đức Chúa Trời
giữa chính mình Ngài là con người, giữa chính mình Ngài và tạo vật mà Ngài đặt
ra để quản trị thế gian của Ngài. Đức Chúa Trời đứng trước mặt con người là Đức
Chúa Trời, là Đấng Tạo Hoá vĩ đại và là Đấng Nâng Đỡ sự sống. Nhưng Đức Chúa Trời
cũng đứng trước mặt con người là Chúa, là Bậc Thầy Tối Thượng của sự sống con
người, là Chúa và là Thầy Tối Cao...
+ Ngài yêu thương và chăm sóc cho
con người.
+ Ngài quan phòng và dõi theo con người.
+ Ngài tìm kiếm và giải cứu con người.
+ Ngài quan hệ với con người theo
cách riêng trong vai trò Chúa và Thầy.
+ Ngài tỏ chính mình Ngài ra, tương
giao và giao thông với con người.
Đây là lý do tại sao danh Giêhôva Đức Chúa Trời được sử dụng trong sự dựng nên con người. Giêhôva Đức Chúa
Trời đang thiết lập một mối quan hệ cá nhân với tạo vật mà giờ đây Ngài đang dựng
nên: con người phải rất, rất là đặc biệt đối với Đức Chúa Trời. Sẽ có một mối
quan hệ cá nhân, một sợi dây mật thiết, giữa Đức Chúa Trời và con người cho đến
đời đời. Đức Chúa Trời — Giêhôva Đức Chúa Trời — cần phải đứng trước con người
làm Chúa Tể của con người. Con người cần phải trở thành thần dân của Đức Chúa
Trời cho đến đời đời và đời đời. (Xem chú
thích 2 — Sáng thế ký 2:4 để thảo
luận).
Tư tưởng 1. Đức Chúa Trời đã dựng nên con người để
nhìn biết Ngài, để thờ lạy Ngài, và để phục vụ Ngài.
1) Đức Chúa Trời đã dựng nên con người
để nhìn biết Ngài.
"Phải biết rằng Giê-hô-va là Đức Chúa Trời. Chính Ngài đã dựng nên
chúng tôi, chúng tôi thuộc về Ngài; Chúng tôi là dân sự Ngài, là bầy chiên của đồng
cỏ Ngài" (Thi thiên 100:3).
"tức là những kẻ xưng bằng tên ta, ta đã dựng nên họ vì vinh quang
ta; ta đã tạo thành và đã làm nên họ ....
Các ngươi là kẻ làm chứng ta, và là đầy tớ ta đã chọn, hầu cho các ngươi
được biết và tin ta, và hiểu rằng ta là Chúa! Chẳng có Đức Chúa Trời nào tạo
thành trước ta, và cũng chẳng có sau ta nữa" (Êsai 43:7, 10).
"Nhưng kẻ nào khoe, hãy khoe về trí khôn mình biết ta là Đức
Giê-hô-va, là Đấng làm ra sự thương xót, chánh trực, và công bình trên đất; vì
ta ưa thích những sự ấy, Đức Giê-hô-va phán vậy" (Giêrêmi 9:24).
"Vả, sự sống đời đời là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một
và thật, cùng Jêsus Christ, là Đấng Cha đã sai đến" (Giăng 17:3).
2) Đức Chúa Trời đã dựng nên con người
để thờ lạy Ngài.
"Hãy đến, cúi xuống mà thờ lạy; Khá quì gối xuống trước mặt Đức
Giê-hô-va, là Đấng Tạo hóa chúng tôi!" (Thi thiên 95:6).
"Hãy mặc trang sức thánh mà thờ lạy Đức Giê-hô-va; Hỡi cả trái đất,
khá run sợ trước mặt Ngài" (Thi thiên 96:9).
"Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng nó rằng: Hỡi quỉ Sa-tan, ngươi hãy lui
ra! Vì có lời chép rằng: Ngươi phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và
chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi" (Mathiơ 4:10).
"Đức Chúa Trời là Thần, nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thần và
lẽ thật mà thờ lạy" (Giăng 4:24).
"Người cất tiếng lớn nói rằng: Hãy kính sợ Đức Chúa Trời, và tôn
vinh Ngài, vì giờ phán xét của Ngài đã đến; hãy thờ phượng Đấng dựng nên trời, đất,
biển và các suối nước" (Khải huyền 14:7).
3) Đức Chúa Trời dựng nên con người để
phục vụ Ngài.
"Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình
ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật,
loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất. Đức Chúa Trời dựng nên loài người
như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời; Ngài dựng
nên người nam cùng người nữ. Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng:
Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy
quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động
trên mặt đất" (Sáng thế ký 1:26-28).
"Đức Giê-hô-va đã dựng nên muôn vật để dùng cho Ngài; Đến đỗi kẻ ác
cũng vậy, để dành cho ngày tai họa" (Châm ngôn 16:4).
"trước khi sáng thế, Ngài đã chọn chúng ta trong Đấng Christ, đặng
làm nên thánh không chỗ trách được trước mặt Đức Chúa Trời, bởi sự thương yêu của
Ngài đã định trước cho chúng ta được trở nên con nuôi của Ngài bởi Đức Chúa
Jêsus Christ, theo ý tốt của Ngài, để khen ngợi sự vinh hiển của ân điển Ngài đã
ban cho chúng ta cách nhưng không trong Con yêu dấu của Ngài!" (Êphêsô 1:4-6).
"hầu cho anh em ăn ở cách xứng đáng với Chúa, đặng đẹp lòng Ngài mọi
đường, nẩy ra đủ các việc lành, càng thêm lên trong sự hiểu biết Đức Chúa Trời” (Côlôse 1:10).
"Nhưng anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà
vua, là dân thánh là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao giảng nhân đức
của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài" (I Phierơ 2:9).
"Lạy Đức Chúa Trời là Chúa chúng tôi, Chúa đáng được vinh hiển, tôn
quí và quyền lực; vì Chúa đã dựng nên muôn vật, và ấy là vì ý muốn Chúa mà muôn
vật mới có và đã được dựng nên" (Khải huyền 4:11).
2. (2:7) Con người — Sự dựng nên: con người được dựng nên từ bụi
đất. Vật chất được sử dụng để hình thành thân
thể của con người là thứ rất thấp kém — là thứ vừa khiêm tốn vừa hèn hạ, ít giá
trị. Thứ đó là gì vậy? Bụi đất. Êsai và Gióp nói "đất
sét" (Êsai 64:8; Gióp 33:6).
Martin Luther dịch từ Hybálai "cục đất" (H.C. Leupold. Genesis, Vol.1, p.115). Ý tưởng của Kinh thánh dường như là một hỗn hợp nước
và đất được sử dụng để hình thành thân thể của con người. Hãy tưởng tượng xem! Thân
thể của chúng ta được dựng nên cùng một chất liệu — cùng các yếu tố hóa chất —
như bản chất địa cầu. Về mặt thuộc thể, chúng ta chẳng khác gì hơn là đất hèn hạ và thấp kém, chẳng khác gì hơn một nhúm bụi đang nằm trên mặt đất. Không
một mô tả nào hay về sự dựng nên con người thấp hèn từng được viết ra hơn là những
câu nói do Matthew Henry đề ra:
+ "Vật chất
là hèn hạ. Con người được dựng nên bằng bụi đất, một thứ chẳng ra gì hết làm
nên con người".
+ "[Con người
được dựng nên] gần như chẳng ra gì hết".
+ "Con người được dựng nên bằng bụi đất, thứ bụi nhỏ, như
đang có trên bề mặt địa cầu".
+ "Con người
không được dựng nên bằng bụi vàng, bột ngọc quý, hay bụi kim cương, mà là bụi
thường, bụi của đất".
+ "Con người
[Ađam] được nói là thuộc về đất...là bụi, I Côrinhtô 15:47. Và
chúng ta cũng thuộc về đất, vì chúng ta là dòng dõi của ông, và thuộc cùng một
cái khuôn".
+ Có một sự giống nhau giữa đất và
thân thể thuộc về đất của chúng ta mà "tử cung của
mẹ chúng ta, chúng ta ra từ đó, được gọi là đất".
"Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, chịu nắn nên cách xảo lại nơi
thấp của đất (tử cung)" (Thi thiên 139:15).
+ Thân thể của chúng ta được gọi là
chòi đất sét và nền của chúng ta được nói là ở trên đất.
"Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi cát, bị
chà nát như loài sâu mọt!" (Gióp 4:19).
+ "Khuôn
[thân thể, xác thịt] của chúng ta thuộc về đất, và vóc dáng của nó giống như một
cái bình bằng đất".
"Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm; Mà Chúa lại muốn
khiến tôi trở vào tro bụi sao?" (Gióp 10:9).
+ "Đồ ăn của
chúng ta ra từ đất"
+ Thân thể của chúng ta hư nát và bị
sâu bọ của đất ăn lấy.
"Vì tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta; Với sâu bọ rằng:
Các ngươi là mẹ và chị ta" (Gióp 17:14).
+ "Tổ phụ của
chúng ta sống trong đất, và khuynh hướng [số phận] sau cùng của chính chúng ta
là đi tới đó; và đáng tự hào với những gì chúng ta có" (Matthew Henry's
Commentary, Vol.1, p.14).
Tư tưởng 1. Thực vậy! Chúng ta tự hào về việc gì chứ?
Chẳng có gì cả. Tuyệt đối chẳng có gì hết, chúng ta được dựng nên chẳng khác gì
hơn là một nhúm bụi đất. Từ bụi đất mà ra chúng ta, và chúng ta sẽ trở về với bụi
đất. Trước khi chúng ta biết điều đó, thân thể chúng ta sẽ chẳng khác gì hơn một
cái chén nhỏ bụi đất đặt ở đâu đó trong nền đất.
Tư tưởng 2. Mục đích của Kinh thánh là đây: chúng ta
đến từ khởi đầu khiêm hạ nhất của những khởi đầu. Gốc gác của chúng ta là bụi đất,
bụi đất thấp hèn. Thân thể của chúng ta thật dễ vỡ và mỏng mảnh. Chúng chẳng là
cái gì hết; vì lẽ đó, chúng ta phải nương vào Đức Chúa Trời dõi theo chúng ta, và
chúng ta phải tìm kiếm sự vinh hiển và trang trọng mà chỉ một mình Đức Chúa Trời
mới có thể ban cho. Bất luận vinh quang và trang trọng dường nào mà chúng ta đạt
được trên đất, không bao lâu sau đó chúng ta sẽ chỉ là một nhúm bụi đất mà thôi.
Nguồn gốc và khởi đầu của chúng ta trên đất thật là khiêm hạ. Vì vậy, chúng ta
phải bước đi trong sự hạ mình trước mặt Đức Chúa Trời, nương cậy vào Đức Chúa
Trời để khiến chúng ta thành ra những hữu thể đời đời và vinh hiển — những hữu
thể dấy lên từ bụi đất và sống cho đến đời đời. Chúng ta phải nương cậy vào Đức
Chúa Trời ban cho chúng ta một thân thể sẽ không bao giờ già cỗi hoặc qua đi, một
thân thể không bao giờ chết, mà là thân thể sẽ sống cho đến đời đời.
" Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của
Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời “ (Giăng 3:16).
"Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng
đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự
chết mà đến sự sống" (Giăng 5:24).
"Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả
nghe tiếng Ngài và ra khỏi: ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm
dữ thì sống lại để bị xét đoán" (Giăng 5:28-29).
"anh em đã được lại sanh, chẳng phải bởi giống hay hư nát, nhưng bởi
giống chẳng hư nát, là bởi lời hằng sống và bền vững của Đức Chúa Trời" (I Phierơ 1:23).
Tư tưởng 3. Mọi người được dựng nên bằng cùng một chất
liệu, là bụi đất. Không một người nào có giá trị hay xứng đáng hơn người khác —
không phải trên cơ sở vật chất mà người được dựng nên từ đó. Hết thảy đều ra từ
bụi đất và hết thảy đều sẽ trở về với bụi đất. Đây là ý nghĩa: nói như thế có
nghĩa là...
+ không người nào cao tột hơn người
khác.
+ không người nào có giá trị hơn người
khác.
+ không người nào có quyền gì hạ người
khác xuống.
Chẳng có một chỗ nào cho kiêu ngạo, thành
kiến, phân biệt, ganh tỵ, bắt làm nô lệ, thiên vị, hay ưu đãi giữa vòng mọi người.
Chẳng có một chỗ nào cho bất kỳ ngược đãi nào cho bất cứ ai ở trên đất.
"Những ngôn ngữ nầy cũng do kẻ khôn ngoan mà đến: Trong việc xét đoán
tư vị người, ấy chẳng phải tốt lành" (Châm ngôn 24:23).
"Hết thảy chúng ta chẳng phải là có chung một cha sao? Chẳng phải chỉ
có một Đức Chúa Trời đã dựng nên chúng ta sao? Vậy sao ai nấy đãi anh em mình
cách gian dối, phạm giao ước của tổ phụ chúng ta?" (Malachi 2:10).
"Chỉ có một Đấng lập ra luật pháp và một Đấng xét đoán, tức là Đấng
cứu được và diệt được. Nhưng ngươi là ai, mà dám xét đoán kẻ lân cận mình?" (Giacơ 4:12).
3. (2:7) Con người — Sự sáng tạo: Đức Chúa Trời hà hơi sống của
Ngài vào con người. Không những con người là bụi đất, không những là chất liệu
vật lý. Con người còn hơn là một thân thể vật lý nữa. Con người là một linh hồn. Đức Chúa Trời
đã ban cho con người chính hơi thở của Ngài.
Hình ảnh là đây...
+ thân thể của người thứ nhứt, Ađam,
đang nằm trên đất trước mặt Đức Chúa Trời. Thân thể ấy được Đức Chúa Trời hình
thành từ bụi đất. Ađam vốn chẳng có sự sống — chỉ là thân thể con người đang nằm
ở đó trên đất — không có hơi thở. Thình lình — bằng thuật ngữ mô tả được — Đức
Chúa Trời nghiêng người qua rồi hà hơi thở của Ngài vào hai lỗ mũi của Ađam. Ađam
đã nhận được hơi thở của Đức Chúa Trời, và khi đã nhận được, kết quả đáng kinh
ngạc: ông chỗi dậy từ đất rồi trở nên một linh hồn sống.
Giờ đây, đâu là hơi thở của Đức
Chúa Trời? Làm sao có hơi thở của Đức Chúa Trời khiến Ngài hà hơi thở của Ngài
vào con người? Hơi thở của Đức Chúa Trời ít nhất là hai việc. (Xem Nghiên Cứu #2 — Sáng thế ký 1:26
để thảo luận về ảnh tượng của Đức Chúa Trời trong con người).
1. Hơi thở của Đức Chúa
Trời là Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Điều nầy được thấy nơi từ ngữ
Hybálai nói tới tâm linh, ruach. Từ ngữ ruach nói tới gió, hơi thở, không khí, tâm linh. Khi Đức Chúa Trời
hà hơi vào hai lỗ mũi của Ađam, không những Ngài hà hơi vào hai buồng phổi của Ađam
để Ađam có thể sống. Nếu đây là mọi sự Đức Chúa Trời đã làm — ban sự sống cho Ađam
— Ngài không phải hà hơi thở của chính Ngài vào Ađam. Đức Chúa Trời chỉ phán một
lời và khiến cho Ađam trở nên một linh hồn sống giống như Ngài đã làm khi Ngài
dựng nên các loài vật. Cái điều Đức Chúa Trời đang làm có tính biểu tượng và
phác họa cho mọi dòng dõi hầu đến một sự thực như thế nầy: Đức Chúa Trời đã ban
cho con người Linh của Ngài, chính mình Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Đức Chúa
Trời thực sự đã hà hơi vào con người chính Thánh Linh của Ngài. Điều nầy có ý
nói tới một việc rất kỳ diệu: Đức Chúa Trời đã nối kết chính mình Ngài với con
người trong một phương thức mật thiết nhất khả thi. Đức Chúa Trời đã đặt bên
trong con người chính Thánh Linh của Ngài. Con người có quan hệ với Đức Chúa Trời,
gắn bó với Đức Chúa Trời, nối kết với Đức Chúa Trời. Cả Đức Chúa Trời và con người
đều có chung một hơi thở, chính Đức Thánh Linh. Con người có bên trong thân thể
mình chính hơi thở và chính mình Thánh Linh của Đức Chúa Trời.
2. Hơi thở của Đức Chúa
Trời là sự sống của Đức Chúa Trời. Khi Đức Chúa Trời hà hơi vào con người, Đức
Chúa Trời đã ban chính sự sống của Ngài cho con người. Đâu là sự sống của Đức
Chúa Trời? Đó là sự sống đang sống mãi mãi và mãi mãi, sự sống của cõi đời đời,
quyền phép để sống cho đến đời đời. Hơi thở của Đức Chúa Trời không phải là tạm
thời; hơi thở của Đức Chúa Trời sống cho đến đời đời. Hơi thở của Đức Chúa Trời
không hề thôi không tồn tại. Vì lẽ đó, con người cần phải thở và sống cho đến đời
đời; con người cần phải sống đời đời với Đức Chúa Trời. Con người được ban cho
chính hơi thở của chính mình Đức Chúa Trời, quyền phép của sự bất tử, quyền
phép để sống cho đến đời đời.
Nhưng hãy chú ý điều nầy về
Thánh Linh sự sống — Thánh Linh của Đức Chúa Trời — đã được ban cho con người: con
người được dựng nên là một hữu thể thuộc linh, nhưng tâm linh người bị hư hỏng
bởi sự người sa vào trong tội lỗi (xem Nghiên
Cứu #2, về sau — Sáng thế ký 1:26
để thảo luận).
Tư tưởng 1. Đức Chúa Trời chẳng dựng nên
tạo vật nào khác giống như Ngài dựng nên con người. Đức Chúa Trời không ban cho
tạo vật nào khác hơi thở của Ngài, cũng không ban Thánh Linh Ngài, cũng không
ban sự sống bất tử của Ngài. Điều nầy khiến sự dựng nên con người ra phân biệt,
về đẳng cấp và hữu thể cao nhất, về vinh hiển và sang trọng cao nhất, trong mọi
giá trị cao cả nhất.
"Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, đội cho người sự vinh hiển
và sang trọng" (Thi thiên 8:5).
Tư tưởng 2. Có một nhận thức trong đó con người là một
nghịch lý. Con người được dựng nên với mọi sự sang trọng và oai nghi khả thi — được
dựng nên bởi bàn tay của Đức Chúa Trời và được ban cho chính hơi thở của Đức
Chúa Trời. Tuy nhiên, con người cũng được dựng nên từ thứ thấp hèn nhất: ấy là
bụi đất. Theo một ý nghĩa, con người có từng lý do để khoe khoang; theo một ý
khác thì con người có từng lý do để hạ mình xuống. Đâu là thái độ của con người?
Con người vốn khoe mình: chẳng có cái gì sai với sự khoe mình. Con người vốn phải
hạ mình xuống: chẳng có gì sai với việc tự hạ mình xuống. Đây là lý do hay sự
việc cho sự khoe mình và cho sự hạ mình khiến con người đúng hay sai.
+ Con người cần phải thờ phượng và
khoe về Đức Chúa Trời — rằng Đức Chúa Trời đã ban cho con người sự sống và sự
sang trọng và đặc ân trong cuộc sống.
+ Con người cần phải bước đi cách
khiêm nhường trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt loài người, vì Đức Chúa Trời đã
dựng nên mọi người từ cùng một vật chất, từ bụi đất. (Giêrêmi 9:24; đối chiếu
I Côrinhtô 1:31; II Côrinhtô 10:17; Rôma 11:36; Galati 1:5; II Timôthê 4:18; Hêbơrơ 13:21; I Phierơ 5:11).
Bổn phận của con người là đây: dâng thân
thể mình làm "của lễ sống" và là "đền thờ của Đức Thánh Linh" (Rôma 12:1; I Côrinhtô 6:19).
"Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình
ta và theo tượng ta, … Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời" (Sáng thế ký 1:26-27).
"Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng. … Khi
tôi được dựng nên trong nơi kín, Chịu nắn nên cách xảo lại nơi thấp của đất,
Thì các xương cốt tôi không giấu được Chúa" (Thi thiên 139:14-15).
"Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh
em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự
thờ phượng phải lẽ của anh em" (Rôma 12:1).
"Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh
Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh
em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá
cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời" (I Côrinhtô 6:19-20).
Tư tưởng 3. Có một việc con người cần phải biết: con
người được dựng nên theo ảnh tượng, chính ảnh tượng của Đức Chúa Trời. Con người
là một tạo vật bất tử: con người sẽ tồn tại cho đến đời đời và đời đời. Vì lẽ đó,
con người phải biết chắc — tuyệt đối chắc chắn — rằng con người sẽ sống với Đức
Chúa Trời. Việc duy nhứt con người không phải làm là
sống tẻ tách đối với Đức Chúa Trời. Con người không được quên đặc ân vinh hiển
sống đời đời với Đức Chúa Trời.
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của
Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời" (Giăng 3:16).
"Ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con, thì chẳng
thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó” (Giăng 3:36).
"Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu kẻ nào giữ lời ta, sẽ
chẳng thấy sự chết bao giơ" (Giăng 8:51).
"Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ nát,
thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi
tay người làm ra" (II Côrinhtô 5:1).
"Chứng ấy tức là Đức Chúa Trời đã ban sự sống đời đời cho chúng ta,
và sự sống ấy ở trong Con Ngài. Ai có Đức Chúa Con thì có sự sống; ai không có
Con Đức Chúa Trời thì không có sự sống" (I Giăng 5:11-12).
"và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Đức
Chúa Trời, là Đấng đã ban nó" (Truyền đạo 12:7).
4. (2:7) Sự sáng tạo: con người trở nên một linh hồn sống. Hãy nhớ: "linh hồn" (nephesh) có ý nói tới một linh hồn sống, có sinh khí, có hơi
thở, có lương tâm. Từ ấy không có ý nói tới tâm linh của con người. Đức Chúa
Trời chỉ hà Linh và sự sống của Ngài vào trong con người. Đức Chúa Trời từng
làm điều nầy, con người trở thành một linh hồn sống — một tạo vật sống, có sinh
khí, có hơi thở và có lương tâm. Con người là một linh hồn sống giống như bao tạo
vật khác của đất (xem Nghiên Cứu #1, Linh hồn — Sáng thế ký 1:20 để
thảo luận). Tuy nhiên, có một sự khác biệt giữa các loài thú và con người: con
người được ban cho hơi thở của chính mình Đức Chúa Trời, chính Thánh Linh và sự
sống của Đức Chúa Trời.
Lưu ý: con người không trở nên một
linh hồn sống cho tới khi Đức Chúa Trời hà hơi Linh và sự sống của Ngài vào
trong con người. Điều nầy rất quan trọng:
+ Điều nầy có ý nói con người là một
linh hồn sống duy nhứt ở trên đất. Con người là một hữu thể có sinh khí, thuộc
linh và có linh hồn.
+ Điều nầy có ý nói rằng các loài
thú là những hồn sống duy nhứt hay hữu thể không thuộc linh.
+ Điều nầy có ý nói rằng rau cỏ là hữu
thể duy nhứt không có sinh khí.
Có cách nói khác về chính sự
việc nầy:
+ Rau cỏ (sự sống thực vật) sống, song không có sinh khí.
+ Các loài thú sống, nhưng chúng là
các tạo vật có hồn và sinh khí. Chúng không phải là tạo vật thuộc linh; chúng
không có hơi thở hay linh của Đức Chúa Trời ở trong chúng; chúng không thờ lạy Đức
Chúa Trời.
+ Con người sống, nhưng con người là
cả hai: tạo vật có sinh khí và thuộc linh. Con người là cả hai: linh hồn và tâm
thần. Con người là một loài thú, một tạo vật có linh hồn, nhưng con người cũng
là một tạo vật thuộc linh, một tạo vật biết thờ phượng Đức Chúa Trời. Con người
được dựng nên cho cả đất và trời.
Đây là sự phân biệt của con người.
Con người là đỉnh cao sự sáng tạo của Đức Chúa Trời: tạo vật có cả hai: tâm thần
và linh hồn. Con người là tạo vật được ban cho chính hơi thở của
Đức Chúa Trời, chính tâm thần và sự sống của
chính mình Đức Chúa Trời.
+ Con người là tạo vật được dựng nên
cho cả đất và trời.
+ Con người là tạo vật có thể lựa chọn sống
cho trần gian hay sống cho Đức Chúa Trời.
Tư tưởng 1. Tại sao Đức Chúa Trời lại ban chính hơi
thở của Ngài cho con người, ban cho con người Linh và sự sống của chính Ngài? Vì
vậy, con người có thể chọn kính mến và thờ lạy Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã
ban cho con người (bất chấp sự sa ngã của
con người) đủ về chính mình Ngài để khiến con người khao khát và tìm kiếm Đức
Chúa Trời. Con người có ý thức, có lương tâm, rằng con người đánh mất Linh của Đức
Chúa Trời và mất quyền sống đời đời với Đức Chúa Trời; con người có đủ ý thức về
Đức Chúa Trời để tìm kiếm sự bất tử với Đức Chúa Trời, tìm kiếm Đức Chúa Trời
và đặc ân sống đời đời với Đức Chúa Trời.
"Ở đó ngươi sẽ tìm cầu Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, và khi nào hết
lòng hết ý tìm cầu Ngài thì mới gặp" (Phục truyền luật lệ ký 4:29).
"Đức Giê-hô-va phán cùng nhà Y-sơ-ra-ên như vầy: Hãy tìm kiếm ta,
thì các ngươi sẽ sống!" (Amốt 5:4).
"Hỡi các ngươi là mọi kẻ nhu mì của đất, làm theo mạng lịnh của
Chúa, hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va, tìm kiếm sự công bình, tìm kiếm sự nhu mì, hoặc
giả các ngươi sẽ được giấu kín trong ngày thạnh nộ của Đức Giê-hô-va" (Sôphôni 2:3).
"hầu cho tìm kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu
Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta" (Công Vụ các Sứ Đồ 17:27).
Tư tưởng 2. Đúng là một sự xấu hổ khi tẻ tách theo đời
nầy và tình trạng thế gian.
Đức Chúa Trời hà hơi Linh của Ngài vào
trong con người. Tâm linh bên trong con người thường xuyên hít thở mạnh mẽ theo
Đức Chúa Trời là dường nào.